Câu chuyện Hùng Châu làm Diamond từ 2008-2012
Phần 1
Vợ chồng tui chỉ là những người rất rất rất bình thường, như bao người khác. Xuất thân từ gia đình bình thường, học hành bình thường chẳng có thành tích gì nổi trội. Quê Hội An, Quảng Nam, cùng học đại học tại SG rồi dự định sẽ lập nghiệp tại đó. Châu tốt nghiệp cử nhân khoa Đông Phương học trường ĐHKHXH-NV. Ra trường làm cho 1 công ty của Thái và đi dạy thêm tiếng Thái buổi tối để kiếm thêm tiền và Hùng thì tốt nghiệp khoa Cơ khí động lực trường ĐH Sư phạm kỹ thuật SG, ra trường làm cho Licogi 9 và sau đó về làm Sài Gòn Ford từ kỹ thuật viên rồi làm Cố vấn dịch vụ.
Năm 2007 sau khi cưới nhau và cũng đã sống ở SG được 10 năm. Vc Châu dự định về ĐN sống để gần gia đình và hơn nữa, cảm thấy ở SG dù cố gắng thế nào thì cũng chỉ đủ sống chứ khó có cơ hội để có cuộc sống tốt hơn. Nếu đủ sống mà xa gia đình, xa quê nhà thì thà mình về quê. Suy nghĩ tụi mình lúc đó là vậy. Năm 2007 Châu có cơ hội được về làm giáo viên dạy tiếng Thái của trường ĐH Ngoại ngữ ĐN. Mình quyết định về trước, anh Hùng dự định xin về làm DanaFord sau. Và đó cũng là thời điểm mình được biết đến Amway thông qua một người bạn học. Châu được gặp thầy Piboon vào 1 ngày đầu tháng 6/2007. Lúc đó mình đã chuẩn bị chuyển về ĐN sống. Sau khi nghe thầy OPP và demo sản phẩm, thầy kể về câu chuyện thầy làm Amway thành công và cuộc sống sau đó làm mình rất ấn tượng. Nhưng chỉ vậy thôi vì lúc đó Amway chưa chính thức hoạt động ở VN. Mình sau đó về đi dạy và sống cùng gia đình ở ĐN.
Cuối năm 2007, thầy Piboon thông báo Amway sẽ chính thức khai trương vào tháng 3/2008 và muốn mình vào SG gặp thầy 1 chuyến để tìm hiểu lại Amway 1 lần nữa. Lúc đó do Hùng còn ở SG nên mình quyết định vào gặp thầy và thăm chồng luôn
. Và mình sau khi gặp thầy, nói chuyện với sếp công ty cũ và được mời về công ty cũ làm việc trở lại. Mình may mắn được sếp ủng hộ làm Amway. Nên mình quyết định nghỉ dạy, quay lại SG làm việc và sẽ làm Amway như công việc bán thời gian.
Thời gian mới tham gia Amway, mình chỉ sử dụng sản phẩm để trải nghiệm và đi center học. Bây giờ ngồi nghĩ lại, may mắn thấy mình có được một số điều mà có thể giúp mình thành công được với Amway. Mình chia sẻ rất thành thật, ko phải để cho là mình giỏi, mình tốt, mà những điều mình chia sẻ là những điều mà Châu tin rằng tất cả chúng ta giống nhau. Các anh chị em xem thử mình có giống nhau ko nhé!
Thật thà: mình cho rằng mình là người khá thật thà, ko thích nói dối. Có nói có, ko thì nói ko.
Không thích lợi dụng người khác. Thích cho hơn nhận. Ai cho mình 1 mình thích cho lại 2-3 ( nếu mình có khả năng hihi)
Rất dễ tin người, nghĩ ai cũng giống mình nên ít có đề phòng người khác. Tuy nhiên ko có nghĩa là ai xúi gì cũng làm nếu việc mình làm có lợi cho mình nhưng hại cho người. Việc làm Amway ko đơn giản là việc chỉ làm cho mình, nhưng còn liên quan đến nhiều người khác nên để nghe về cơ hội thì dễ, nhưng để quyết định thành công thì ko dễ, cần thời gian để bản thân mình tìm hiểu, rằng việc mình làm có gây hại cho ai ko?
Rất thích học hỏi, đọc sách và tự suy ngẫm.
Rất muốn cuộc sống tự do, tự làm chủ cuộc đời mình, ko mơ giàu sang, chỉ thích đi đâu thì đi, làm gì thì làm mà Ko bị bất kỳ rào cản nào như tài chính, thời gian

Rất lười, ko muốn siêng năng chăm chỉ suốt 40 năm. Nên chọn công việc chăm chỉ 3-5 năm để được lười phần đời còn lại

Lạc quan, vui vẻ. Chuyện xui chuyện xấu ko nhớ, chuyện tốt chuyện vui mới ở lại. Bất kỳ chuyện gì mình cũng có thể nhìn ở mặt tốt ( cho đỡ buồn). Rất ghét cảm giác buồn nên lúc nào cũng kiếm chuyện để vui
. Mình nhớ hồi xưa đi dạy tiếng Thái có 1 bạn biết viết thư pháp tặng 1 câu: Yêu Thương Và Tha Thứ. Mình hay nhìn mấy chữ này nghĩ và thấy rất hay!
Đi coi bói thầy bói nói ngày tháng đó coi chừng xui này nọ là quên mất, còn nói khi nào gặp may mắn thì nhớ. Đi xin xăm thì bốc xăm xấu trả lại xa xin quẻ mới đến khi nào gặp tốt thì thôi.
Mình luôn tin trên đời này “ở hiền gặp lành”, “lởi xởi Trời gửi cho, bo bo Trời co lại”, “ăn ở có Đức, mặc sức mà ăn”, “ không có bữa ăn trưa nào miễn phí”…nên mình luôn bình tĩnh và vui vẻ sống dù trước đây hai vc cũng tay trắng chẳng có gì.
Mình cũng tự nghiệm ra rằng: nếu ko chấp nhận (hoàn cảnh) thì hãy thay đổi. Nếu ko chịu thay đổi thì chấp nhận, đừng than phiền vì chẳng có ai nghe. Vợ chồng mình là bạn học, bạn thân với nhau rồi yêu rồi cưới, nên thường xuyên trò chuyện và rút ra kết luận rằng: làm gì thì làm, tối về phải có giấc ngủ ngon. Luôn đối xử với người khác theo cách mình mong muốn được đối xử.
Tất cả những quan niệm tuy đơn giản nhưng mình nghĩ đã giúp vc mình rất nhiều khi bắt đầu kinh doanh Amway.
Có ai thấy mình giống nhau ko? ![]()

Phần 2
Thời gian đầu mới tham gia. Upline Piboon, Mr. Lee và các Leaders khác cứ nói miết: Châu, mày may mắn lắm biết ko! Cố gắng học tập và làm lên Diamond. Cuộc đời mày sẽ thay đổi. Phải đi center, đi meeting. No meeting No Amway! Thế là mình biết việc mình cần làm là phải đi center. Từ việc đi center học hỏi, mình lần lần hiểu ra làm Amway là làm cái gì. Mình cũng là người rất ngại, sợ bán hàng. Cho thì được, chứ bán cứ sợ người ta nghĩ mình lợi dụng mối quan hệ. Dù mình biết sản phẩm tốt. Nhưng một lần mua số tiền cao hơn nếu họ mua sp ngoài thị trường. Mình từ đầu đã hiểu được rằng Amway là mình đi xây dựng một hệ thống người tiêu dùng và nhà phân phối. Khi xây dựng xong thì hệ thống chính là tài sản có thể tạo ra nguồn thu nhập thụ động. Đi học center, nghe nhiều thì hiểu thấm hơn. Nhiều thắc mắc được giải đáp. Nhưng hiểu là một chuyện, còn đi kể, nói cho người khác hiểu là chuyện khác. Ngôn từ có vẻ ko chịu hợp tác với mình. Cảm giác mình hiểu biết rất nhiều. Muốn nói một đằng thì nó lại tuôn ra một nẻo, càng nói càng thấy lôi thôi. Rủ bạn bè cùng đi tìm hiểu cho dễ mà họ ko chịu đi! Mà mình thì cũng ngại nói nhiều nên thôi nín. Cứ đi học. Nghe các Diamond chia sẻ rất hay, rất có lý, mình thì rất hào hứng. Nhưng rồi cũng làm mấy lần ko được thế là mất Dũng khí chia sẻ. Chỉ đi học và thấy hay thôi.
Càng nghe chia sẻ, học hỏi, do thói quen thích suy ngẫm, đặt câu hỏi, để ý sự việc. Càng ngày mình càng hiểu và chấp nhận sự thật trong kinh doanh Amway, rằng Amway thật sự là kinh doanh do mình làm chủ. Chẳng ai ép mình mua hay bán. Dùng thấy tốt, thích thì bán. Muốn thành công thì phải làm. Bán sản phẩm hay bán cơ hội kinh doanh là việc của mình. Mua, nhận hay từ chối là việc của khách. Người thành công họ đều gặp những thách thức như mình gặp, ko có ngoại lệ. Chỉ có điều họ chấp nhận những thách thức đó như là những điều bình thường. Còn người bỏ cuộc hay thất bại là vì ko chịu học hỏi, ko chịu làm, ko mong muốn thành công và ko chấp nhận được sự thật của công việc kinh doanh này thôi.
Càng học, càng trải nghiêm, càng đặt câu hỏi cho bản thân: vậy tại sao người ta làm được? Mình làm ko được. Mình khác chỗ nào? Họ khác chỗ nào. Tại sao tạp chí Amagram tháng nào cũng có người thành công? Tại sao lúc nào cũng có người mua hàng, bán hàng, tại sao mình làm ko được??? Đặt câu hỏi liên tục và nhìn ra được vấn đề. Đều nằm ở mình ko đủ kiến thức, ko đủ Dũng khí, không có kỹ năng, lười biếng, làm ít thì kỹ năng ko cải thiện, thành quả ko có là đúng rồi. Đặt mình là khách hàng thì mình có chấp nhận người bán như mình ko? Nếu một người tới gặp mình trình bày cơ hội kinh doanh như mình làm thì có chấp nhận ko? Nếu chỉ OPP và demo sản phẩm thì mình cũng làm Hoài rồi. Rủ người đi center thì cũng làm Hoài rồi. Nhưng đều ko hiệu quả. Vậy vấn đề nằm ở đâu?
Có ai bị giống mình ko? ![]()

Phần 3
Nhiều lúc nghĩ nhiều quá cũng mệt. Muốn để Amway qua 1 bên cho rồi. Nhưng lỡ học nhiều, nghe nhiều quá nên lúc nào trong đầu cũng có chuyện để nghĩ đến…Amway:). Nhất là mỗi sáng lò mò tắt chuông điện thoại ko biết lần mấy để ngủ tiếp vì nếu để 1 lần là có nguy cơ..ngủ luôn. Nên cả 2 vc đều set 5 phút 1 lần chuông. Cả 4-5 lần 2 điện thoại cùng réo thì mới dậy. Lúc đó chỉ ước mình là Diamond để được ngủ cho đã. Chớ cái cảnh này diễn ra mấy chục năm nữa…thiệt chịu ko nổi. Mỗi lần có việc cần tiền…là lại nghĩ( cái này ngày nào cũng nghĩ haha) . Ngồi lên xe đi làm ngang cầu Đồng Nai là lại nghĩ…ko lẽ mình ngày nào cũng đi qua cây cầu này 30-40 năm nữa. Nên mỗi ngày một chút mà ước muốn tự do trong mình càng ngày càng lớn. Muốn làm Amway thành công. Học thấy cũng nhiều, thứ gì cũng thấy biết, cũng cố gắng chia sẻ người này người kia. Nhưng kết quả mãi chẳng có gì. Chẳng có ai đồng hành ngoài Quý Bình Châu may mắn được gắn nhánh và hai chị em cùng nhau đi học và 0% như nhau. Và nhánh của Cẩm Vân ở An Giang Châu cũng may mắn được gắn nhưng lúc đó Vân rất giỏi đã là Platinum trước rồi.
Để giải thích cho mọi người hiểu 1 chút hoàn cảnh ngày xưa. Thầy Piboon rủ một số Diamond từ bên Thái qua làm Amway cùng thầy. Và Châu may mắn được thầy chọn là downline chính ISD ở VN. Nên những Diamond khác khi bảo trợ được người VN thì sẽ đặt dưới Châu. Cũng như Châu được thầy Piboon đặt dưới thầy Lee vậy. Trên thầy Lee là thầy Foo Howe Kean và trên thầy Foo là Amway. Những người VN do thầy Lee và thầy Foo bảo trợ quốc tế đều ko hoạt động. Nên trên Châu-Hùng thì ko có UL nào active. Dù có nhiều DL may mắn được gắn phía dưới nhưng do ko có sự kết nối quen biết, bản thân Châu ko có kinh nghiệm làm việc và những ac đó cũng rất mới trong Amway nên hầu như ko ai hoạt động gì. Nhánh Quý Bình, nhánh anh Hùng chị Nga, nhánh Cẩm Vân là Châu may mắn được gắn đó. Ngoài Cẩm Vân xuất sắc tự nỗ lực cùng với UL bảo trợ quốc tế và lên Platinum trước. Còn Bình và anh Hùng chị Nga thì sau đó cùng nhau làm việc
. Sau này biết ơn sự giúp đỡ của các lãnh đạo người Thái nên Châu khi bảo trợ cũng mời họ bảo trợ quốc tế người của mình ví dụ như nhánh chị Phương, anh Hải, Loan, Tuyền…chỉ là nhiều người nữa chưa active thôi.
Tuy nhiên, khi kinh doanh Amway, Châu Hùng ko nghĩ nhiều về hệ thống sẵn có được gắn vì mình ko hiểu ko biết. Chỉ nghĩ làm thế nào để có thể làm ra hệ thống của mình thôi. Nói lại chuyện mình cũng muốn thành công, cũng học hỏi, cũng làm 3S. Nhưng hiệu quả lại ko cao. Ở SG làm cũng nhiều. Về Hội An-Đà Nẵng cũng nhiều tháng liên tục nhưng vẫn ko bảo trợ được ai. Bạn bè, người thân vẫn ko đồng ý tham gia. 10 tháng liền 0%. Mình thì tin Amway ( vẫn chưa tự tin lắm là mình có thể là Diamond), và vẫn chưa có thể thuyết phục được ai đồng hành cùng ( kể cả chồng). Đối với mình lúc đó, 6% thật như ngọn núi. Làm mãi ko được.
Cho đến một ngày mình được tham dự 1 lớp BTC do các thầy bên Crador tổ chức. Mình được nghe câu chuyện ông già câu cá từ thầy Keanu Yong, một Emerald từ Mã Lai và tới nay vẫn nhớ mãi, kể mãi và rất biết ơn thầy đã kể câu chuyện ngày hôm đó. Câu chuyện được kể khi thầy chia sẻ về việc thiết lập mục tiêu. Chuyện là vầy:
Có một ông già đi câu cá. Khi câu được cá lớn, ông lại lấy lưỡi câu ra và thả con cá lại xuống sông. Rất nhiều lần câu được cá lớn nhưng ông lại cứ thả trở lại dưới sông. Đến lúc câu được 1 con cá nhỏ bằng bàn tay, ông lại vui vẻ xách về. Có một người đứng cạnh quan sát thấy được bèn thắc mắc hỏi ông lão tại sao? Ông già cười lấy trong cái túi 1 cái chảo nhỏ bằng lòng bàn tay và rất vừa để chứa con cá, trả lời rằng tại cái chảo tôi có nhiêu đây thôi.
Thầy sau đó đã hỏi: nếu mình là ông già, mình bắt được cá lớn mà chảo mình nhỏ thì mình làm gì? Lúc đó trong đầu Châu hiện ngay ra hình ảnh con cá thu được cắt ra làm nhiều lát:) . Đúng rồi! Nếu chảo nhỏ cá lớn thì ta cắt làm đôi, nếu vẫn còn lớn thì cắt nữa cho đến khi nhỏ vừa cái chảo.
Tương tự, nếu 10,000PV lớn quá thì cắt nhỏ ra, 10,000 chia 5 thì được 2,000. 2000 còn lớn thì chia 5 là 400. 400 còn lớn thì chia làm 4 còn 100. 100 mà lớn thì chia 5 còn 20. 20 còn lớn thì chia 4 còn có 5 pv, chỉ 1 cây kem glister mà thôi.
Thành công trong Amway ko phải 1 người xuất sắc hoàn thành 100% công việc, mà là 100 người, mỗi người xuất sắc hoàn thành 1% công việc. Đều là kết quả 100% như nhau.
Trời ơi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Tui đã hiểu!!!!!!!! Các anh chị hiểu chưa??????
Vì sao Châu nghĩ ra chuyện viết kể lại câu chuyện trong khi câu chuyện đã được kể cả 1,000 lần hơn? Vì để mình có thể đọc và có thời gian để suy ngẫm.

Phần 4
Hiểu câu chuyện con cá rồi.
Hiểu câu chuyện Amway là 100 người mỗi người hoàn thành xuất sắc 1% công việc=kết quả 100% rồi.
Vậy thì có thể giải thích được chuyện tại sao mà mỗi NPP chỉ cần là người tiêu dùng sản phẩm Amway 100%.
Tại sao mỗi nhà phân phối chỉ cần bán hàng và chăm sóc một ít khách hàng cá nhân ( 20 khách hàng thân thiết)
Tại sao mình cần phải làm tốt phần việc của mình: đi center, học tập, demo sản phẩm, bán hàng và bảo trợ.
Trước đây mình luôn lo lắng vì ko làm được 600pv mỗi tháng mà chỉ được khoảng 100-200pv. Nhưng giờ hiểu rồi thì mình hoàn toàn vui vẻ và tự tin vì mình đã làm được 100-200pv. Vậy thì mình có thể tự tin chia sẻ cách cho người khác làm được 50-100 pv. Chỉ cần mình làm tốt nhất phần việc của mình và tự tin chia sẻ với người khác.
Cho nên, hoàn toàn có thể giải thích được tại sao với cái giỏ demo, với cuốn OPP và ít sản phẩm mình yêu thích khi sử dụng và tự tin để chia sẻ cho người khác thì mình hoàn toàn có thể thành công trong Amway.
Amway có thể làm lớn được là vì có thể đơn giản sao chép được. Chỉ cần mình hiểu, mình tin, mình tự tin rằng mình làm được.
Thêm 1 sự việc xảy ra nữa mà các anh chị đã từng nghe Châu chia sẻ rất nhiều lần. Và việc này chính là nút thắt cuối cùng được mở: kế hoạch 100PV được tính. Anh chị em NPP nào chưa từng nghe kế hoạch 100PV thì hãy hỏi Upline Platinum của mình.
Một số khách hàng đã mua trước đây tự tìm mình mua hàng trở lại mà mình ko mời chào mua thêm. Thậm chí mua thêm những sản phẩm khác.
Những việc này xảy ra vào tháng 12/2008.
Châu lúc đó đã tự hỏi bản thân 3 câu:
nếu ko làm Amway thì mình có dùng hàng ko? Có
nếu nói 100 người ko ai chịu làm mình có làm ko? Có
nếu người ta làm rồi người ta bỏ, xung quanh mình họ bỏ hết. Còn có mình mình, mình làm ko? Có!
Vậy là xong rồi đó!
Các thầy dạy: làm Amway NPP sẽ trải qua 3 giai đoạn:
Thử – Try( tìm hiểu xem được thì nghiêm túc làm, ko thì thôi)
Cố hết sức – Try my Best ( sau khi trải nghiệm, tìm hiểu, quyết tâm sẽ cam kết nhiều hơn. Cố gắng hết sức để làm, nghiêm túc hơn)
Bằng mọi giá phải thành công – Whatever It Takes. Cái này khỏi giải thích ha!
Xong thì cũng chỉ gọi là vừa qua giai đoạn thử thôi. Giờ mới là cố hết sức nè!!!!

Phần 5
Tự nhận xét mình lúc này mới qua giai đoạn LÀM THỬ thôi!
Lúc này cuối tháng 12/2008. Người mình sau khi thông suốt mọi thứ về Amway, về sản phẩm, về chế độ trả thưởng, về cách thức mà mình sẽ xây dựng hệ thống. Rõ ràng. Nhưng bên trong mình cũng có ko biết bao nhiêu là câu hỏi tự đưa ra, tự làm khó để mình tự tìm câu trả lời. Tại sao Amway thật sự là kinh doanh do mình làm chủ? Khác và giống kinh doanh truyền thống chỗ nào? Tại sao là kinh doanh phát triển ko giới hạn? Tại sao là cơ hội dành cho tất cả mọi người? Tại sao là biến chi phí tiêu dùng thành vốn đầu tư? Trong hệ thống từ Diamond xuống tới khách hàng, từng vị trí ai được lợi/thiệt gì? Có công bằng thật sự hay ko? Ai làm tới đâu hưởng tới đó thiệt ko? Người vô sau có thể vượt người vô trước thiệt ko? Thuế má thế nào? Công việc này có ai phụ thuộc vào ai ko? … hàng trăm câu hỏi được đặt ra và tự mình trả lời được thông suốt. Và…
HẠ QUYẾT TÂM LÀM AMWAY NGHIÊM TÚC. CỐ GẮNG HẾT SỨC MÌNH!!
Nguyên tháng 1/2009, mình tự nhiên gặp ai cũng hào hứng muốn chia sẻ Amway, kể cả người lạ dù bản chất là người ko thích giao tiếp, nhát. Xung phong OPP ở center dù OPP cháy giờ và sau OPP còn phân tích luôn 10 loại hoa Hồng. Chắc chắn là cũng chả ai hiểu gì và ko ai tham gia, nhưng bản thân lại rất hào hứng và sau mỗi lần làm việc lại rút kinh nghiệm. Những người làm cùng cty trước mình chia sẻ và họ từ chối thì nay cứ tìm cách nói lại. Cảm giác tháng 1/2009 đi center nghe ai nói mình như nuốt từng lời. Nghe ai chia sẻ cũng thấy hay, thấy mình học được gì đó để áp dụng cho mình. Cái này mình nên tránh nè! Cái này mình nên học áp dụng nè!!! Người lúc nào cũng tỉnh táo vui vẻ và hào hứng như lúc nào cũng có cafe trong người. Tháng 1 cũng chưa có ai ký thẻ, nhưng tháng đó được 6%. Ơn giời! Khi ko còn để ý cố gắng được 6%, cứ nghĩ chỉ cần vài trăm PV như mọi khi là vui rồi. Thế mà tháng đó được 6%. Hiểu ra..à, cứ làm hết sức mình, còn lại kệ! Bấy giờ khi đi chia sẻ sản phẩm hay OPP , mình chẳng quan tâm người đó có mua dùng hay ký thẻ với mình ko, miễn là mình vui họ vui là được. Nói thấy họ ko vui mình hoặc ko nói, hoặc xem cách mình chia sẻ có phù hợp làm họ quan tâm đến câu chuyện mình đang kể hay ko. Nếu sp tốt thích thì mua, ko cũng ko sao. Miễn mình thấy vui khi chia sẻ là được. Nói ra mình đã sướng rồi. Còn lại kệ! Thế mà lại đạt 6% . Còn trước làm cứ trông được 6%, cứ mong họ mua hàng ký thẻ mà họ lại cứ từ chối rồi về buồn. Nghĩ ngộ hahaha! Nói vậy thôi chớ mình hiểu rồi!!!
Có ai hiểu giống mình ko????

Phần 6
Tháng 2/2009 là tháng Tết. Mọi khi gần Tết là vc mình ko mua vé về và vé trở vô lại SG sớm để kịp đi làm. Nhưng năm đó mình quyết tâm về quê tranh thủ chia sẻ cơ hội kinh doanh Amway dịp Tết. Thậm chí ko mua vé xe trở vào trước Tết. Nếu về nhà rồi mua vé vào ko có thì ở lại thêm vài ngày rồi vào sau
. Trước đó 6 tháng liên tục tháng nào mình cũng về quê để làm Amway nhưng chưa có tìm được ai đồng hành. Tết đó mình mua nhiều bộ hồ sơ và sản phẩm để về chia sẻ cho bạn bè người thân. Kết quả là: từ chối, từ chối, và từ chối. Đại khái mọi người ko tin đây là cơ hội tốt. Mình cũng coi chừng bị lừa. Cái gì ở nước ngoài thì tốt nhưng về VN thì khác…vv. Mình ko tìm được vé xe vào nên ở nhà thêm mấy ngày rồi mới mua được vé. Nhưng tự nhiên lại muốn qua Thái một chuyến. Tới nhà Upline Piboon ở nhờ để đi tìm hiểu Amway. Muốn xem thật sự cuộc sống của 1 người thành công trong Amway là thế nào. Những gì thầy kể có thiệt ko? Amway Thái có siêu thị và phân phối cả ngàn mặt hàng có thiệt ko? Người mù, câm, điếc, bại liệt, công nhân, bà nội trợ đều có thể thành công thiệt ko? Chủ doanh nghiệp, giáo sư, tiến sĩ, bác sĩ cũng lựa chọn và làm Amway thành công có thiệt ko? Muốn hỏi xem người thành công khi làm Amway họ gặp thách thức gì và họ vượt qua thế nào? Nhiều câu hỏi, rất nhiều câu hỏi trong lòng muốn được giải đáp.
Mình email hỏi thầy nói muốn đi Thái tìm hiểu. Thầy nói vừa đúng dịp ngày 14,15/2/2009 có LRC và nói mình đăng ký tham gia. Mình đồng ý ngay dù lúc đó hơi ngại sếp do nghỉ Tết đã nhiều và vào trễ. Vào được 1-2 bữa lại nghỉ tiếp đi Thái 5 ngày. Mình quyết định ko xin phép mà tiền trảm hậu tấu. Mua vé máy bay đi Thái luôn. Lúc đó vc mình còn đi làm công ăn lương. Dịp Tết cũng đã tiêu tốn nhiều để về quê. Nhưng dù ko có dư dả gì mình vẫn quyết định đi LRC Thái tìm hiểu 1 chuyến. Mình tin rằng sau chuyến đi đó nếu giải đáp xong mọi thắc mắc còn lại, mình nhất định làm Amway thật sự quyết tâm. Lúc đó vẫn chưa ra quyết định lên Diamond đâu. Và mình tự nhủ rằng: lần này đi, chỉ cần người thành công chia sẻ kinh nghiệm của họ, mình nhất định làm theo dù đó là những thứ điên rồ nhất. Lúc đó rất thương anh Hùng. Ảnh chưa tìm hiểu, chưa quyết định làm, nhưng thấy vợ quyết tâm quá, nên cũng chìu ý vợ. Mình thì nghĩ rằng mình lựa chọn Amway vì gia đình. Mình muốn là vợ chồng toàn thời gian như khái niệm các thầy chia sẻ.
Là vợ chồng, tụi mình luôn tôn trọng, tin tưởng nhau. Người kia lựa chọn làm gì đi mình ko thích nhưng họ thích thì vẫn tôn trọng, miễn ko ảnh hưởng đến gia đình là được. Nên suốt quá trình tìm hiểu trước đó, dù anh Hùng chưa đồng hành nhưng vẫn ủng hộ, vẫn nghe vợ kể chuyện, vẫn đưa đón vợ đi center. Nhưng hỏi tin ko, thì vẫn là ko tin, sorry hehe.
Vào công ty đi làm lại, sếp nhăn vì vào trễ, mình cười xong gửi tiếp đơn xin nghỉ phép để đi Thái tìm hiểu Amway. Haha nhăn nhó quá trời nhưng trong bụng mình nghĩ rồi. Mình đã quyết rồi! Có cho hay ko cho phép cũng nghỉ cũng đi!!! Lúc đó mới nghĩ lại sao trước giờ mình sợ sếp thế! Haha!!!
Ngày 12/2/2009 mình bay qua Thái. Đi Thái nhiều lần rồi, nhưng lần đó mình rất hồi hộp. Ko phải đi công tác, ko phải đi du lịch. Mà là đi để tìm hiểu và lựa chọn sự nghiệp cuộc đời của mình. Ko liên hệ bạn bè thầy cô ở Thái để đi ăn chơi như mọi khi, mà chỉ đi để tìm hiểu Amway.
P/s: bạn có từng đặt nhiều câu hỏi cho bản thân và đã trả lời thông suốt chưa?

Phần 7
Mình mua 2 ký chả lụa làm quà. Hành lý chỉ vài bộ quần áo, máy ảnh, bút và sổ ghi chép. Và một tinh thần sẵn sàng học tập.
Thầy Piboon đón ở sân bay và đưa về nhà. Căn nhà mình đã nhìn thấy trên slide và qua lời thầy kể không biết bao nhiêu lần. Cảm giác rất thú vị khi nhìn thấy các góc mà thầy kể ngồi cà phê đọc báo buổi sáng, nghỉ trưa và ngồi chơi buổi chiều. Mình gặp vợ thầy, cô Jade ( nick name của cô) rất xinh và hiền dịu. Cô sau kể mình nghe chuyện tình của 2 người rất vui. Là bạn học của nhau từ thời phổ thông, không hề nghĩ là sẽ thành 1 cặp, thế mà thầy để ý cô lúc nào ko hay. Trước khi lên đường sang Mỹ công tác và học, thầy đã bất ngờ ngỏ lời với cô. Thầy Và cô có 2 cô con gái rất xinh đẹp. Lúc Châu đến nhà thì cô Út đang ở ký túc xá đại học nên trống phòng và mình ở phòng của cổ. Nhà thầy thiết kế theo phong cách Thái nhưng cũng rất hiện đại và tiện. Mình nhớ phòng 2 cô con gái giống nhau ở 2 phía, ở giữa 2 phòng có lối thông qua chung 1 toilet và 1 phòng áo quần của 2 chị em với hệ tủ kệ gỗ rất tiện dụng. Rất thích kiểu thiết kế như vậy luôn. Nhà thầy tất cả đều dùng hàng Amway và rất nhiều sp lúc đó ở VN chưa có. Thấy cái gì liên quan tới Amway cũng hào hứng. Thấy trên tủ lạnh nhà thầy có gắn cái thư mời của Amway mời vc thầy tham dự chuyến A50 tại Mỹ. Mình hào hứng hỏi, thầy nói nhưng chắc thầy ko đi vì đi Mỹ xa, đi nhiều lần rồi nên nhác :)))
Lúc đó trong bụng nói : trời! Amway mà mời là tui đi liền á hỉ! Xa mệt cỡ mô cũng đi hehe. Lúc đó vẫn chưa dám đặt mục tiêu Diamond. Chưa nghĩ được cái ý là A60 tui sẽ có mặt mô! Haha
Ở nhà thầy và trò chuyện với cô Jade rất thú vị. Mình học tiếng Thái tiếp xúc với người Thái nhiều năm và có niềm tin đối với người Thái. Họ thật thà, hiền lành nhỏ nhẹ. Thầy cô cũng vậy. Cô Jade kể mình nghe nhiều câu chuyện bài học cuộc sống. Cô tặng cho mình cuốn sách The Secret bản tiếng Thái và kêu mình đọc. Mình nói thầy Piboon có downline nào ngày mai đi làm Amway cho mình xin đi theo để học hỏi. Thầy liên hệ với 1 chị downline thầy là Founders Platinum, chị Phae và hiện nay chị đã là Diamond cách đây 2 năm. Chị Phae hôm sau lái xe đến đón mình tại nhà thầy lúc 8h sáng và chị chở mình đi khoảng gần 1 tiếng đồng hồ đến nhà của 1 khách hàng để OPP và chia sẻ sản phẩm. Mình và chị cùng mấy chị em của chủ nhà ngồi dưới đất. Nghe chị Phae chia sẻ OPP và demo, mình ngồi phụ khi chị nhờ và chăm chú quan sát cách chị nói chuyện. Sau khi chia sẻ xong mình cũng nói chuyện là mình cảm thấy Amway thế nào. Buổi house meeting đó rất vui và suông sẻ, tuy nhiên chủ nhà vẫn ko tham gia và ko mua hàng
. Sau đó chị Phae nói chở mình tới Amway shop chi nhánh Pak Nam để chị làm thẻ cho 1 người chị bảo trợ hôm qua và hướng dẫn họ mua hàng. Tới Amway shop dù nhỏ hơn trụ sở chính nhưng cũng có rất nhiều hàng hoá. Mình rất hào hứng. Nhìn và tưởng tượng nếu sau này Amway VN cũng thế. Nếu lúc đó mình đã xây dựng xong hệ thống rồi thì lúc đó doanh số tự chạy. Trong lúc chờ chị, mình gặp 1 chị và hỏi chuyện. Người này khi biết mình là người Việt và đang tìm hiểu Amway thì rất vui vẻ chúc mừng mình. Nói rằng cô í chỉ là 1 người phụ hồ, học lớp 4, hoàn cảnh rất khó khăn, nhưng hiện nay đã thành công và có cuộc sống tốt. Mình hỏi thăm cổ 1 số điều sau đó lại đi theo chị Phae. Sau đó Châu ra cửa hàng bán đồ demo có rất nhiều đĩa CD, VCD về người thành công chia sẻ và được bán ở đó. Mình thấy cô mình gặp lúc chiều và mua về. Cổ là cô Taem, Sapphire và rất nổi tiếng tại Thái Lan. Châu từng kể câu chuyện của cổ nhiều lần. Hôm đó mua cả chồng CD và sách để về VN đọc.
Hôm đó Châu đi center với chị Phae và thầy Piboon là khách mời chia sẻ hôm đó. Chia sẻ xong thầy mời mọi người mua sách và CD thầy làm bán để mọi người được làm công quả xây chùa. Vui lắm! Châu đã gặp 1 anh chàng mù nhưng đã làm Amway được 15% làm mình hào hứng kinh khủng. Sau center thứ 6 hôm đó thì hôm sau 14/2 thầy cô chở mình đi LRC ở Chonlapruk , chỗ quen thuộc nhiều năm sau của rất nhiều anh chị em đi LRC Thái Lan, mọi người nhớ ko nè!!!
P/s: câu hỏi dành cho các Ace đã đọc tới phần này: sau khi đọc tới đây, anh chị em có cảm nhận gì về quá trình của một người từ lúc bắt đầu cho tới lúc hạ quyết tâm hành động?
Note: ảnh chụp ở Lucern, Thụy Sĩ

Phần 8
Trước khi đi Thái tham dự chuyến LRC lần đầu và tìm hiểu Amway, mình chỉ nghĩ đi để học phương pháp về làm Amway cho hiệu quả.
Nhưng mà, té ra, cái mình nhận được là những bài học về cách nghĩ đúng, quan niệm, thái độ đúng, những bài học làm người tốt, và đặc biệt là niềm tin vào bản thân: Tôi nhất định là Diamond. Tôi làm được! Diamond là tôi đây!!!
Chỉ qua ngày đầu tiên dự LRC, nghe rất nhiều người lên chia sẻ câu chuyện làm Amway của họ. Tới giờ vẫn còn nhớ 1 cô là Emerald chia sẻ bài học về tình yêu thương. Tối hôm đó là 14/2 ngày lễ tình yêu nên có chương trình Gala Dinner. Tất cả mọi người mặc trang phục có màu Hồng. Mình ko có chuẩn bị nên cô Jade vợ thầy đưa mình 1 cái áo vest kiểu màu hồng. Vì hơi trẻ trung so với tuổi của cô nên mình mua lại 1/3 giá 🙂. Hôm đó, tối đêm Gala đó, mình nhận thức rất rõ bên trong có một quyết định rõ ràng, mãnh liệt khi mình quan sát tất cả mọi người, mọi thứ diễn ra xung quanh. Upline Piboon đang trò chuyện với các Diamond khách mời khác. Là vc Double Diamond Samran. Mình ngồi đó nhìn mọi người. Đột nhiên, có tiếng nói rõ ràng bên trong: Châu! Diamond 3 năm nữa! Châu làm được!!! Ko gì có thể ngăn cản mình lên Diamond được! Diamond 2011! Nhất định làm được!!! Dũng khí ở đâu tràn về ào ạt. Lúc đó, ko ai đang nói chuyện với mình. Mình tự nhiên đứng lên đi về phía sân khấu. Nói với MC cho mình hát 1 bài. Dù trong đầu ko biết mình sẽ hát bài gì vì ko nhớ nỗi bất kỳ lời bài hát nào trọn vẹn. Chỉ có cảm giác thôi thúc bên trong là bước lên sân khấu. MC giới thiệu. Mọi người ngạc nhiên nhìn hết lên sân khấu. Ko ai biết mình là ai. Mình cầm mic, rất xúc động. Giới thiệu bản thân là downline thầy Piboon đến từ VN. Và hôm nay đứng lên đây muốn nói ra mục tiêu của mình sẽ là Diamond trong 3 năm tới. Cảm ơn thầy và các leaders, cảm ơn mọi người đã cho mình cơ hội được tham dự LRC. Và mình xin hát tặng mọi người 1 bài. Lúc đó tự nhiên một bài hát xuất hiện trong đầu là Bèo Dạt Mây Trôi haha. Và mình hát. Người Thái ko hiểu nhưng vẫn vỗ tay theo. Hát xong đi xuống ai cũng vỗ tay và nói Bạn làm được! Go Diamond!!! Châu làm được!!!
Hôm nay mình mới ngồi nhớ lại và kể chi tiết cho mọi người. Nhiều bạn chờ xem Châu kể coi giây phút quyết định của mình là khi nào. Mình ko biết! Nhưng mình nghĩ đêm Gala đó chắc chắn là bước ngoặc. Whatever It Takes! Bằng mọi giá phải lên Diamond!!!
Tối đó sau chương trình thầy rủ mình đi After meeting với nhóm downline của thầy. Đó là lần đầu tiên mình biết đến after meeting là như thế nào. Mọi người ngồi vòng tròn lại, từng người giới thiệu tên, công việc, nơi sống, Upline và chia sẻ hôm nay họ cảm nhận thế nào sau chương trình. Từng người từng người lần lượt chia sẻ. Mình thấy rất vui, rất hay! Từng người, từng người… Cho đến một chị giới thiệu chị tên Nong, làm kế toán đến từ miền Nam Thái Lan và chị kể về chuyện năm ngoái đi LRC, chị được người thành công chia sẻ về bảng ước mơ, ghi và dán hình ảnh những thứ mình thật sự mong muốn, mục tiêu mình lên tấm bìa và dán nơi dễ nhìn nhất trong nhà. Chị đã làm theo và bây giờ chị đã thực hiện được 1 phần trong bảng ước mơ ấy. Chị đến đây bằng xe hơi mới mua và chở downline đi cùng. Rất hạnh phúc. Đêm đó, mình quyết định về nhà phải làm bảng ước mơ. Ngày hôm sau chương trình tiếp tục đến chiều và lại after meeting sau khi ra về. Mình lại chia sẻ 1 lần nữa mục tiêu Diamond trong 3 năm với Upline và mọi người và nói nhất định mình làm được. Thầy Piboon sau đó kể câu chuyện về bếp than và những cục than. Nếu cục than ơi trong bếp sẽ được cháy Hồng, bị gắp ra ngoài thì sẽ tắt ngúm. Thầy nói về VN e là mình cũng như cục than bị gắp ra khỏi bếp. Mình đã trả lời thầy chắc chắn rằng: em sẽ là cục than ko bao giờ tắt dù ở bất kỳ đâu. Và em sẽ đốt tất cả những người xung quanh cháy theo em hết! Em là cục than mồi! Nhất định!!!
Mọi người biết ko! Châu là người thật sự nhanh vui nhanh chán. Hào hứng cái gì vài bữa chán liền. Bằng chứng thì đầy!! Hứa nhiều rồi thất hứa cũng nhiều. Chưa từng làm cái gì nghiêm túc ra trò trừ câu chuyện ngày xưa vào năm 2 quyết định học hành nghiêm túc.
Nhưng hôm đó, những ngày ở Thái đó, mình thật sự đã ra một quyết định và quyết làm đến cùng. Diamond trong 3 năm. Ko phải là vì kiếm mỗi tháng 3,000-5,000 usd. Cũng chẳng phải lý tưởng cao đẹp muốn giúp đỡ người khác. Chẳng vì Upline. Mà vì chính cuộc sống tự do của hai vc mình, vì gia đình ba mẹ mình. Đủ rồi! Từ nay cuộc sống mình do mình quyết định. Nghèo giàu là do mình. Số phận là trong tay mình. Chính mình phải là người chịu trách nhiệm về cuộc đời mình. Amway phải do chính tay mình dựng nên. Đương nhiên cần có sự hỗ trợ của UL, của sideline, sự hợp tác của DLs, nhưng quan trọng là chính mình. Nhất định mình sẽ là vòng tròn đầu tiên hoàn hảo. Nhất định mình làm thật xuất sắc 1% của mình. Bây giờ, bằng cách nào để lên Diamond 3 năm? Về nhà, nhất định phải thuyết phục bằng được chồng mình đồng hành cùng mình.
Anh chị em từng có cảm giác này chưa? 🙂 chia sẻ cảm nhận để Châu tiếp tục kể chuyện nè!!!
Note: ảnh chụp ở làng cổ Colmar Pháp. Một trong những ước mơ thành hiện thực của mình.

Phần 9
Trên máy bay về SG, trong lòng tôi thôi thúc muốn nhanh tới nhà để kể chuyện cho chồng nghe. Và đột nhiên, tôi quyết định…nghỉ việc để tập trung làm Amway toàn thời gian. Tôi nghĩ rằng từ nay chẳng sợ gì nữa. Amway nhất định phát triển, tôi nhất định làm được. Ai mà nghe tôi chia sẻ thì nhất định hiểu và thấy Amway là cơ hội tuyệt vời. Tôi sẽ làm một mạch 3 năm lên Diamond. Tôi ko muốn bước chân 2 xuồng vì tôi đã quyết định rồi. Nếu nghỉ việc nhưng làm Amway mãi vẫn ko tìm ra người đồng hành với mình thì sao? Dễ ẹc! Làm thuê lúc nào chả làm được. Ko xin được việc lương cao thì xin lương thấp. Mà đời này nhất định ko đi làm thuê nữa. Nếu làm Amway ko được thì mở quán bán hủ tiếu, bán chè cũng được. Nhưng mà nhất định làm Amway thành công. Người ta công nhân, người khuyết tật, bà nội trợ, sinh viên còn làm lên Diamond được thì mắc mớ gì mình làm ko được. Miễn là ko bỏ cuộc. Nhất định phải lên Diamond!
Whatever It Takes!!!!!
Trên máy bay tôi loay hoay tìm tờ giấy A4 soạn đơn xin nghỉ việc và dự định mai đi làm nộp sếp. Nhưng phải về báo chồng cái đã. Vì lúc đó lương hai vợ chồng cộng lại khoảng 20 triệu. Mỗi tháng dự định để dành trả ba má 10tr tiền mượn mua nhà Sài Gòn ( nợ 750tr). Nếu tôi nghỉ việc thì sẽ ko có nguồn thu nhập từ lương nữa. Nhưng tôi quyết tâm trong 3 năm sẽ lên Diamond, năm nay là Platinum và năm sau Emerald. Tôi cũng ko biết mình sẽ làm thế nào nhưng chẳng biết sao cứ tin là mình làm được. Ko có lý do gì để làm ko được cả! Bây giờ, tôi biết rõ ràng nếu lên Diamond cuộc sống của tôi sẽ như thế nào rồi. Giờ chỉ có quan tâm mỗi một điều là: làm thế nào để lên Diamond thôi.
Xuống sân bay chồng đón. Lần đầu tiên từ hồi quen nhau mà Valentine mỗi đứa một nơi. Haha lúc đó chỉ nghĩ tới làm sao để thành công trong Amway chớ có nhớ cái chi nữa đâu. Từ lúc leo lên xe máy về tới nhà, tận khuya 12h hơn, tôi cứ luyên thuyên kể chồng nghe về những gì tôi thấy, tôi học và tôi suy nghĩ. Chốt hạ trước khi đi ngủ: em quyết tâm làm lên Diamond trong 3 năm. Mai em lên nộp đơn nghỉ việc. Mọi chi phí từ nay anh lo nhé! Nhưng em sẽ thành công nhanh thôi. Giờ nghĩ đúng ra mấy ông chồng khác chắc nhảy nhỏm tỉnh ngủ khi vợ nói vậy chứ nhỉ! Còn chồng mình: Uh! Từ nay anh cũng sẽ đi center tìm hiểu Amway làm với em!!! Đó! Vậy mới là Diamond couple chứ! ![]()
Mọi người ơi! Mọi người ơi!!! Người làm Amway như tụi mình ko biết bao nhiêu lần hạ quyết tâm, ko biết bao nhiêu lần hào hứng khi đi hội nghị và cam kết thậm chí nước mắt nước mũi ròng ròng tay đấm thình thịch vào ngực hứa rằng sẽ lên Diamond. Nhưng rồi, vài ngày sau khi quay lại cuộc sống đời thường thì lại quên mất nhỉ! Haha Thế nhưng lần đó rất kỳ lạ. Đầu óc mình lúc nào cũng tỉnh táo. Hết sức tỉnh táo. Tôi biết lên Diamond ko dễ, rất nhiều từ chối, rất nhiều người ko tin, rất nhiều việc phải làm mà trước đây tôi chưa từng làm. Tôi ko biết mình sẽ gặp điều gì phía trước. Nhưng ngập tràn trong tôi là một niềm tin vững chắc. Tôi nhất định làm được cái project này thành công trong 3 năm. Chỉ cần tôi biết mình cần phải làm gì, thì ko có viện cớ. Tôi sẽ làm bằng được.
Hôm sau lên công ty. Tôi làm các công việc của mình xong, đến trưa, tôi vào phòng sếp. Nhớ sếp lúc đó vẫn còn đang giận giận mình vì nghỉ việc bất chấp. Sếp thương tôi lắm! Như là chị em cái gì cũng tâm sự với tôi nên tôi nghỉ Tết lâu, rồi nghỉ đi Thái nữa. Nên giận hehe. Hôm đó tôi nhớ mình rất điềm tĩnh. Bước vào và để đơn lên bàn. Sếp nhìn tôi xong mở phong bì. Rồi hỏi lý do. Tôi nói tôi muốn nghỉ việc để tập trung làm Amway. Sếp nói nhưng trước giờ vẫn tạo điều kiện cho em làm. Cần gì phải nghỉ việc. Tôi nói tôi đã quyết định nên sếp hãy thông báo tuyển người. Khi nào kiếm được người, bàn giao công việc xong tôi sẽ nghỉ. Còn từ đây tới lúc nghỉ, mỗi ngày tôi vẫn đi làm. Nhưng sẽ hết việc chứ ko làm hết giờ. Tôi sẽ cố gắng hoàn thành sớm mọi việc xong rồi sẽ về. Làm giờ nào tôi tính lương giờ đó. Hiệu quả như nhau nhưng công ty sẽ phải trả lương ít hơn và tôi có nhiều thời gian hơn. Tôi nói sẽ đi làm bằng xe máy, ko đi xe đưa rước nữa. Ko còn cách nào khác ngoài chấp nhận.
Vài hôm sau, vợ của sếp tổng, chủ công ty bay sang có việc và cũng hỏi tôi lý do nghỉ. Tôi nói nghỉ để làm Amway. Bà chủ cười nói vậy thì cứ nghỉ đi! Cứ làm Amway rồi nếu ko được thì vô làm lại. Tôi trả lời: nếu làm Amway ko thành công thì tôi sẽ đi bán hủ tiếu chứ ko đi làm nữa. Nên công ty hãy sớm tìm người để tôi bàn giao công việc.
Năm đó tôi 29 tuổi.
Những ngày sau đó, tôi đi làm bằng xe máy. Tôi, từ một người nhát cáy sợ tốc độ. Chạy xe chỉ 20-30km/h, ko dám đi qua bùng binh, ko quẹo trái. Đi tới vòng xoay Hàng Xanh là hoảng loạn ko biết làm gì. Thế mà giờ phóng xe vèo vèo đi làm mỗi ngày gần 40km tới chỗ làm, từ chỗ làm nếu về SG là gần 60km. Có lúc chạy xe trên xa lộ thấy sao mình đi nhanh quá, dòm công tơ mét thì thấy chạy gần 80km/h. Đi làm mọi khi xong việc ngồi ko hoặc chán ko muốn làm chờ nước tới lỗ mũi mới nhảy, suốt ngày ngồi bấm tìm cặp Pikachu đến đớ vai, đờ mắt. Thì giờ vào công ty là nhanh chóng làm việc trong ngày. Nếu ko có hẹn ở đâu thì trưa ở lại ăn cơm xong kéo ai đó ra nói chuyện, phân tích 10 loại hoa Hồng, kể chuyện Amway bên Thái thay vì ngủ trưa như trước đây. Xong việc là phi xe máy theo nhân viên trong công ty về nhà họ ở thành phố Biên Hoà để chia sẻ sản phẩm, OPP cho người nhà của họ. Hẹn được người ở SG sớm thì ăn trưa xong là chạy về. Nếu tuyến dưới hẹn được người ăn trưa nói chuyện thì lên cty làm việc xong tới 10.30 là chạy về Sài Gòn.
Hôm nào có center mà nhận nhiệm vụ là xong việc chạy về SG đi center.
Bình thường tôi là người lười biếng, hay trì hoãn, hay hẹn lần lữa, việc hôm nay cứ để ngày mai miết. Nhưng thời điểm đó, tôi cam kết dễ sợ, hứa gì với ai, hứa với bản thân thế nào là nhất định thực hiện, và luôn luôn làm tốt hơn mong đợi. Vì sao?
Vì khi đặt mục tiêu lên Diamond. Về nhà mấy hôm sau khi đi Thái về là tôi đã làm bảng ước mơ. Ghi rõ mục tiêu 2009: Platinum, 2010 Emerald và 2011 Diamond. Tôi đã đặt ra rất nhiều câu hỏi cho bản thân và đã trả lời xong.
Diamond 6 nhánh, mỗi nhánh khoảng 200 người thì Diamond có khoảng 1,200 người trong hệ thống. Vậy làm sao tôi có thể dẫn dắt được họ? Có thể bắt người khác làm theo mình ko? Không thể nên tôi tin chỉ có cách duy nhất đó là mình làm trước. Muốn người khác làm gì thì mình hãy làm trước. Có lần các thầy cho ví dụ rằng: nếu mình đem 1 tờ giấy đi photocopy. Nếu tờ giấy đó là bản gốc thì mình có thể sao ra nhiều bản sao rõ ràng. Bản sao thế nào thì cũng ko thể rõ bằng bản gốc. Vậy nếu bản gốc mờ nhạt, thì làm sao có thể ra nhiều bản sao tốt! Cho nên, tôi thì ko giỏi Giang gì, nhưng tôi quyết tâm phải là 1 bản gốc tốt. Quyết tâm làm xuất sắc 1% của mình.
Last updated
